Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Hóa ra thật đơn giản


1. Có một người vào thi để xin việc làm trong một công ty nọ, khi đi dọc hành lang đến phòng thi, anh thấy có mấy tờ giấy vụn dưới đất, liền cúi xuống nhặt lấy và bỏ vào thùng rác. Người phụ trách thi vấn đáp vô tình trông thấy từ xa, đã quyết định nhận anh ta vào làm việc cho công ty. Hóa ra để được trọng dụng thật là đơn giản, chỉ cần tập những thói quen tốt.

2. Có một cậu bé vào tập việc trong một tiệm sửa xe đạp, có người khách đem đến một chiếc xe đạp hư, cậu bé không những sửa lại cho thật tốt, mà còn lau chùi cho chiếc xe cho sạch đẹp. Những người đang học việc khác cười nhạo cậu bé đã dại dột, đã chẳng được thêm chút tiền công nào lại còn tốn sức. Hai ngày sau, người khách trở lại, thấy chiếc xe đạp vừa tốt vừa đẹp như mới mua, cậu bé liền được người khách nhận đưa về hãng của ông ta để làm việc với mức lương cao. Hóa ra để thành đạt trong đời thật đơn giản, chỉ cần cố gắng chịu thiệt thòi một chút…

3. Có một em bé nói với mẹ: “Mẹ ơi, hôm nay mẹ rất đẹp !” Bà mẹ hỏi: “Ơ, sao con lại khen mẹ như thế ?” Em bé trả lời: “Bởi vì hôm nay mẹ… không nổi giận như mọi ngày !” Hóa ra muốn có một vẻ đẹp khả ái cũng thật đơn giản, chỉ cần không nổi giận là được.

4. Có một huấn luyện viên quần vợt nói với học sinh: “Nếu quả bóng rơi vào trong đám cỏ, thì làm thế nào để tìm nó ? Một người nói: “Bắt đầu từ trung tâm đám cỏ mà tìm.” Một người khác nói: “Bắt đầu từ nơi chỗ đất trũng nhất mà tìm.” Lại một người khác nói: “Bắt đầu từ trong đám cỏ cao nhất mà tìm.” Huấn luyện viên tuyên bố đáp án chính xác nhất: “Làm từng bước một, từ đám cỏ này đến đám cỏ kia.” Hóa ra phương pháp để tìm thành công thật đơn giản, cứ tuần tự, từ số 1 đến số 10 không nhảy vọt là có thể được.

5. Có một cửa hàng thương nghiệp đèn đuốc thường sáng trưng, có người hỏi: “Tiệm của anh thường dùng loại đèn nào vậy, tôi thấy rất bền, lúc nào cũng sáng, chẳng thấy chiếc bóng nào hư !?!” Người trông coi cửa hàng nói: “Đèn của chúng tôi cũng hay bị cháy lắm, chẳng qua là chúng tôi thường thay ngay bóng đèn mới khi bóng đèn cũ vừa bị hư mà thôi.” Hóa ra để duy trì ánh sáng thật đơn giản, chỉ cần thường xuyên thay đổi là được.

6. Con nhái ở bên ruộng nói với con nhái ở bên vệ đường: “Anh ở đây quá nguy hiểm, dọn qua chỗ tớ mà ở.” Con nhái ở bên đường trả lời: “Tớ đã quen rồi, hơn nữa, cũng thấy ngại, làm biếng không muốn dọn nhà.” Mấy ngày sau con nhái ở bên ruộng đi thăm con nhái ở bên đường, phát hiện nó đã bị xe chạy ngang qua cán chết rồi, xác nằm bẹp dí bên đường đi. Hóa ra phương pháp nắm giữ vận mệnh thật đơn giản, tránh xa lười biếng là xong.

7. Có một con gà con đang phá tìm cách vỏ trứng để chui ra, nó chần chừa e ngại thò đầu ra ngoài ngó nghiêng sự đời xem sao… Ngay lúc ấy có một con rùa chậm chạp lết ngang qua đó. Thế là con gà con quyết định rời khỏi cái vỏ trứng ngay lập tức, không do dự chi nữa. Hóa ra muốn thoát ly gánh nặng trầm trọng thật đơn giản, chỉ cần dẹp bỏ óc thành kiến cố chấp là có thể được.

8. Có mấy em bé rất muốn làm thiên thần, Thượng Đế trao cho mỗi bé một cái chân đèn bằng đồng, và bảo chúng trong lúc chờ Ngài trở lại, hãy giữ cái chân đèn sao cho luôn được sáng bóng. Nhưng rồi một tuần đã trôi qua đi mà vẫn chưa thấy Thượng Đế trở lại, tất cả các em bé đã nản chí, không còn chúi bóng chân đèn của mình nữa. Một hôm, Thượng Đế đột nhiên đến thăm, chân đèn của mỗi đứa bé lười nhác đều đã đóng một lớp bụi dày, chỉ duy có em bé mà thường ngày cả bọn vẫn kêu bằng thằng ngốc, dù cho Thượng Đế chưa thấy đến, hằng ngày bé vẫn nhớ lời dặn, lau chùi cái chân đèn sáng bóng. Kết quả em bé ngốc này được trở thành thiên thần. Hóa ra làm thiên thần thật đơn giản, chỉ cần có một tấm lòng thật thà tận tụy.

9. Có một con heo nhỏ đến xin làm môn đệ của một vị thần, vị thần ấy vui vẻ chấp nhận. Lúc ấy có một con trâu nghé từ trong đám bùn lầy bước ra, toàn thân đầy lấm lem đầy bùn dơ bẩn, vị thần nói với con heo nhỏ: “Heo ơi, con hãy đến giúp con nghé tắm rửa cho sạch sẽ đi.” Con heo nhỏ trố mắt ngạc nhiên: “Con là môn đệ của thần, sao lại có thể đi phục vụ một con nghé bẩn thỉu như thế chứ ?” Vị thần bảo heo con: “Con không đi phục vụ kẻ khác, thì kẻ khác làm sao biết được con là… môn đệ của Ta ?” Hóa ra học hành tập luyện để nên giống một vị thần thật đơn giản, chỉ cần đem lòng thành thật ra mà phục vụ là được.”

10. Có một đoàn người đãi vàng đang đi trong sa mạc, ai nấy bước đi nặng nhọc, chỉ có một người bước đi cách vui vẻ, người khác hỏi: “Làm sao anh có thể vui vẻ được chứ ?” Người ấy trả lời: “Bởi vì tôi mang theo hành trang thật gọn nhẹ.” Hóa ra sống vui vẻ thật đơn giản, có thiếu thốn chút ít đi nữa thì vẫn không sao !

Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

[Ý tưởng kinh doanh] CƠM BÀ ĐẺ

Ở cái thành phố đông dân, với nhiều bệnh viện sản phụ khoa, mỗi ngày có hàng trăm thai phụ lâm bồn, ấy vậy mà lâu nay không ai nghĩ ra dịch vụ phục vụ bữa ăn cho bà... đẻ. Và, mới đây đã có một cô gái nảy sinh ra ý tưởng này. Ý tưởng nảy sinh trên giường hậu sản


Giữa năm 2007, trên đường Cao Thắng, Q.3, TP.HCM xuất hiện một cửa hiệu nho nhỏ có tông màu xanh lá, với tên gọi nghe là lạ, đó là cửa hiệu "Cơm Bà Đẻ". Cái tên "Cơm Bà Đẻ" đã khiến người nghe nghĩ ngay đến "nhiệm vụ" của nó phục vụ cho đối tượng nào. Chủ cửa hiệu là chị Quỳnh Nhanh tâm sự với phóng viên Thanh Niên rằng: "Xuất phát từ lần vượt cạn đứa con đầu lòng ở Bệnh viện phụ sản Từ Dũ, TP.HCM, những ngày nằm hậu sản tại đây, mỗi bữa ông xã phải tay xách nách mang thức ăn nấu ở nhà mang vào bệnh viện, với một quãng đường khá xa (nhà ở Q.Tân Phú), tôi đã nghĩ trong đầu sao lâu nay không thấy ai mở dịch vụ phục vụ bữa ăn theo chế độ dinh dưỡng cho chị em sản phụ? Thế là trong tôi nảy sinh ngay ý định sẽ mở dịch vụ cung cấp bữa ăn cho bà đẻ, bà bầu, sẽ có thêm thu nhập ngoài công việc ở công ty, đồng thời cũng sẽ đáp ứng nhu cầu của chị em, bởi mình sẽ là người đi tiên phong ở khía cạnh này!".


Quỳnh Nhanh tốt nghiệp Đại học Thương mại (Hà Nội) cách đây 7 năm, hiện chị đang làm việc cho một công ty ở TP.HCM. Quả là người có đầu óc kinh doanh. Từ ý tưởng nảy sinh ở bệnh viện, Quỳnh Nhanh quyết tâm thực hiện nó, nên khi mẹ tròn con vuông, cứng cáp sau sanh, mỗi bữa sau giờ làm việc ở công ty, buổi tối Quỳnh Nhanh bắt ông xã trẻ của mình đèo xe chạy lòng vòng để tìm mặt bằng thuê mở cửa hiệu Cơm Bà Đẻ, đồng thời tìm đến chuyên gia dinh dưỡng để được tư vấn, tìm hiểu về các món ăn... Ý muốn của Quỳnh Nhanh là tìm một vị trí gần với bệnh viện có khoa sanh đẻ, mà đích nhắm là gần Bệnh viện Từ Dũ để tiện phục vụ chị em. Và, cuối tháng 6 năm 2007, Cơm Bà Đẻ đã hiện diện như nói trên, cách Bệnh viện Từ Dũ vài trăm bước chân. Nhờ hiểu biết quy luật kinh doanh, nên Quỳnh Nhanh đã đăng ký ngay tên bảo hộ cho Cơm Bà Đẻ với cơ quan chức năng ngay từ khi nó mới chào đời!

Bước đầu khó khăn, nhưng đã có lãi Vạn sự khởi đầu nan, với Quỳnh Nhanh cũng vậy. Dù mặt bằng nhỏ, nhưng ở vị trí trung tâm nên giá thuê khá cao. Mục đích chọn vị trí này theo chị là để tiện giao dịch, và là nơi các bà bầu dễ thấy mỗi lần đi khám thai ở Bệnh viện Từ Dũ. Còn nơi nấu, chế biến các món ăn thì chị thực hiện ở một địa điểm khác. Vì thế, Quỳnh Nhanh đã cho thuê lại căn nhà của mình ở Q.Tân Phú để đến thuê một căn nhà khác trong một con hẻm tại khu Vườn Chuối Q.3, gần với cửa hiệu Cơm Bà Đẻ, để chế biến món ăn tại đây rồi mang ra cửa hiệu cho thuận tiện. Chị đã mời được giáo viên chuyên giảng dạy về nấu ăn lâu năm là cô Châu Kim Phấn (cựu giảng viên nữ công của Nhà văn hóa Phụ nữ TP.HCM) để tư vấn, đưa ra những thực đơn cho bà bầu, cho sản phụ sau sanh... Chị thuê đầu bếp nấu, còn "đội ngũ" lặt rau, tỉa quả, cắt thịt, làm cá... thì chọn một số sinh viên làm việc bán thời gian, bên cạnh đó còn có một số người đi giao suất ăn tận nơi cho những thai phụ, bà đẻ có nhu cầu...
Cơm Bà Đẻ với những thực đơn nhắm đến các công dụng như: giúp sản phụ có nhiều sữa; bồi dưỡng lấy lại sức khỏe cho chị em sau hồi vượt cạn; món dành cho sản phụ sanh mổ; và những món dinh dưỡng cho thai phụ... như: canh giò heo hầm với đu đủ, củ sen, hay đậu phộng, bí đỏ; canh súp gà nấu với táo đỏ, hạt sen, củ sen, nấm đông cô; cháo giò heo, cháo cá lóc, cháo thịt bò; gà ác tiềm, và cả những món truyền thống mà chị em thường dùng sau sanh như: cá kho tiêu, thịt kho tiêu, gà ta kho gừng, kho nghệ...

Hiện tại mỗi suất ăn ở Cơm Bà Đẻ có giá dao động từ 22 - 32 ngàn đồng (gồm món mặn, canh, cơm, rau luộc, tráng miệng). Nếu giao bữa ăn tận nơi có bán kính xa từ 3 km trở lên thì tính thêm 5-10 ngàn đồng phí dịch vụ, còn giao trong bán kính 3 km thì miễn phí. Đi vào hoạt động cuối 6.2007, sau nửa năm cung cấp dịch vụ cho các bà bầu, bà đẻ, dù bước đầu có những khó khăn, nhưng nhờ khéo tính toán cách kinh doanh nên Cơm Bà Đẻ chỉ lỗ một ít trong 3 tháng đầu mới hoạt động. Từ tháng thứ 4 trở đi, bắt đầu có lãi, mặc dù không quảng bá gì, mà chủ yếu là nhờ bà bầu vào sanh trước truyền miệng cho bà bầu vào sanh sau, thế là nhiều người biết đến. Hiện nay, lượng khách mỗi ngày đến với Cơm Bà Đẻ đã ổn định.

Với số vốn không nhiều, nhưng nhờ chọn đúng lĩnh vực mới mẻ để kinh doanh, nên hiện nay Cơm Bà Đẻ đã đứng được, bước đầu cho thấy cô chủ Quỳnh Nhanh đã thành công trong dịch vụ phục vụ bà đẻ. Quỳnh Nhanh cũng nghĩ đến việc khi có điều kiện sẽ mở rộng địa bàn kinh doanh Cơm Bà Đẻ, và mong muốn thương hiệu Cơm Bà Đẻ sẽ phát triển, trở thành một dịch vụ thiết yếu có mặt trong danh sách những thứ cần chuẩn bị trước và khi sanh cho chị em...


Nguồn: Internet

[Ý tưởng kinh doanh] 5 ý tưởng kinh doanh "có lãi" chỉ cần 30 triệu đồng

Sau vài năm làm việc bạn tích góp được khoảng từ 20 - 30 triệu đồng và muốn ra làm ăn riêng, trở thành ông/bà chủ nhưng bạn phân vân chưa biết khởi đầu từ đâu, nên chọn kinh doanh sản phẩm gì...
Có thể những lời “mách nước” sau từ người có kinh nghiệm “chiến đấu” thực tế trên thương trường sẽ giúp ích cho bạn rất nhiều.
Chọn một sản phẩm để tập trung và tìm hướng đi riêng cũng là cách khởi nghiệp khôn ngoan.
1. Mở cửa hàng kinh doanh trang sức
Theo anh Phạm Thanh Nguyễn, chủ cửa hàng trang sức thời trang A3 tại Trung tâm thương mại Vinh Lộc (Bình Chánh, TP.HCM), ngoài trang sức vàng, bạc truyền thống, hiện nay giới trẻ rất chuộng trang sức thời trang được làm từ hạt đá, cườm, gỗ... bởi các đặc tính model, rẻ tiền và dễ thay đổi (chưng diện theo trang phục).
Để kinh doanh mặt hàng này người chủ cửa hàng cần số vốn khoảng 30 triệu đồng, điều quan trọng hơn là phải có năng khiếu thẩm mĩ và đôi bàn tay khéo léo.
5 ý tưởng kinh doanh
Khi chọn địa điểm kinh doanh bạn nên lưu ý đây là mặt hàng xa xỉ nên không phù hợp với khu dân cư lao động hay dân bình dân. Bạn nên chọn địa điểm kinh doanh gần khu vực có nhiều nhân viên văn phòng hoặc có thể thuê mặt bằng tại siêu thị, trung tâm thương mại.
Ban đầu bạn chỉ cần thuê mặt bằng chừng 25 - 35m2 trên một con đường vừa phải, có giá khoảng từ 3-5 triệu đồng/tháng. Chi phí trang trí cửa hàng khoảng 6 triệu đồng (bao gồm cả tủ kính). Bạn đến các cửa hàng bán ma-nơ-canh (người mẫu) trên đường Nguyễn Đình Chiểu (Q.3) mua một số cổ nhựa mẫu dùng để treo đồ trang sức. Ngoài ra, nên dùng thêm các tấm màn sáo (màn tăm tre) để treo trang sức, vừa đẹp vừa rẻ (đỡ phải đầu tư đóng nhiều tủ kính).
Muốn kinh doanh trang sức đã được làm sẵn bạn có thể đến chợ Kim Biên (Q.5) & Bình Tây (Q.6) để tìm hàng. Tuy nhiên, đối với mặt hàng thời trang khách hàng ít thích các sản phẩm đại trà, bày bán hàng loạt trên thị trường. Do vậy, bạn nên mua nguyên liệu sau đó về tự thiết kế sản phẩm (tham khảo mẫu trên các tạp chí thời trang, phim ảnh...).
Hiện hầu hết các shop kinh doanh mặt hàng này thường nhập nguyên liệu (đá màu, đá thiên nhiên, phalê, dây...) từ nước ngoài (Thái Lan, Thượng Hải, Hồng Kông...). Song theo anh Nguyễn, đó là cách nói cho sang chứ phần lớn các nguyên liệu làm trang sức có xuất xứ từ Trung Quốc.
Tại VN mặt hàng này được bán sỉ với số lượng lớn tại Cư xá Đại Quang Minh (Châu Văn Liêm, Q.5). Bạn chỉ cần cầm vài triệu đồng đến đây là đã có thể tha về rất nhiều nguyên nguyên liệu lạ, sau đó tuỳ óc thẩm mĩ và khéo léo của mỗi người để cho ra sản phẩm trang sức “không đụng hàng”.
Do đặc tính của ngành hàng, mức lãi thông thường của một món đồ trang sức thời trang là 100% hoặc hơn (giá trị gia tăng do công bạn sưu tầm nguyên liệu lạ và thực hiện sản phẩm thủ công).
2. Cửa hàng hoa tươi
5 ý tưởng kinh doanh
Với những bạn gái yêu hoa, công việc kinh doanh hoa mang lại cho bạn nhiều thú vị. Tiệm hoa nên ở các địa điểm đông người qua lại như các ngã tư đường, gần chợ, cao ốc văn phòng... Mặt bằng kinh doanh hoa không cần lớn, chỉ cần khoảng 30m2.
Kinh doanh hoa tươi đòi hỏi bạn phải có tay nghề, theo chị Quyên, chủ một cửa hàng hoa trên đường Lê Văn Sĩ (Q.Tân Bình), trước khi mở shop hoa chị đã từng đi làm thuê 2 năm (nhân viên cắm hoa) cho một số cửa hàng hoa rồi sau đó mới tự mở shop cho riêng mình. Tuy nhiên, đây không phải là giải pháp duy nhất, chị Thuỳ Vũ (Công ty Thế Giới Hoa Tươi) cho biết, bạn trẻ có thể đến Nhà Văn hoá Phụ Nữ (Q.3) để học qua các lớp cắm hoa để rèn luyện tay nghề của mình.
Khác với trang sức, kinh doanh hoa tươi lại là nghề khá nặng nhọc, muốn có hoa đẹp và rẻ bạn phải ra chợ sỉ từ 3-4 giờ sáng. Hiện TP.HCM có 3 nơi cung cấp hoa sỉ là Hồ Thị Kỷ (Lý Thái Tổ, Q.10); Đầm Sen (Lãnh Binh Thăng, Q.11) và Hậu Giang (Hậu Giang, Q.6). Sau khi chuyên chở hoa về bạn còn phải làm sạch hoa như cắt gai (hoa hồng), tỉa lá, cành...
Số vốn đầu tư vào shop hoa nếu khéo chi tiêu chỉ tốn khoảng 20 triệu đồng, chủ yếu là tiền thuê mặt bằng, mua đồ trang trí và một số vật liệu cần thiết... Tiền vốn lưu động để lấy hoa hằng ngày chỉ cần 3 - 4 triệu đồng.
Mức lời thông thường của một giỏ hoa tươi từ 100 - 200%. Nếu khéo léo bạn có thể làm tăng giá trị giỏ hoa lên đến vài trăm phần trăm, ví dụ một lẵng hoa có 20 hoa Tulip giá thông thường trên thị trường là 350.000đ nhưng lẵng hoa của bạn được trang trí cầu kỳ hơn: trên mỗi cánh hoa Tulip được phun màu lên thành nhiều màu, thậm chí còn gắn cả hạt đá, hạt bẹc (ngọc trai giả) trên mỗi đoá hoa... thì bạn có thể bán bó hoa này với giá 600 - 700.000đ.
3. Shop quần áo thời trang
5 ý tưởng kinh doanh
Shop quần áo thời trang đòi hỏi diện tích phải rộng, ít nhất cũng từ 40m2 trở lên mới tạo được cảm giác thoải mái cho khách hàng. Vốn đầu tư cho shop quần áo cũng nhiều hơn 2 ngành trên. Do vậy, 30 triệu đồng chỉ là số vốn tạm đủ ban đầu, sau đó bạn phải vừa kinh doanh vừa nạp thêm vốn vào để làm phong phú nguồn hàng.
Tại TP.HCM có 3 chợ sỉ chuyên cung cấp quần áo may sẵn (hàng VN, hàng Trung Quốc, Hồng Kông, Thái Lan...). Trong đó, chợ Tân Bình (Q.Tân Bình) là chợ bình dân nhất, hàng ở đây giá rẻ nhưng chủ yếu là để phục vụ cho thương lái ở các tỉnh, chợ Bình Tây (Q.6) cũng vậy. Nếu kinh doanh ở TP lớn bạn nên lấy hàng ở chợ An Đông (Q.5). Đây là nơi cung cấp quần áo thời trang đủ các đẳng cấp và nguồn hàng phong phú (trong & ngoài nước).
Chị Nguyễn Thị Thanh Thủy, Chủ cửa hàng thời trang Action (Q.Bình Thạnh) cho biết kinh nghiệm: “Bán hàng thời trang phải siêng đi lấy hàng và mỗi lần chỉ lấy ít thôi như vậy sẽ không bị ôm hàng nhiều và dễ thay đổi mẫu mã mới,” - chị Thủy nói.
Ngoài ra, theo chị Thủy, kinh doanh áo quần cũng nên kinh doanh thêm phụ kiện thời trang như kẹp tóc, dây nịt, túi xách hoặc trang phục lót... để khách hàng có nhiều sự lựa chọn. Được biết, mức lợi nhuận của mặt hàng quần áo thời trang từ 30 - 80%.
4. Đại lí Bưu điện
Ngành này tuy không phải là mới nhưng nếu chịu khó bạn cũng có thể có thu nhập tốt từ mô hình này. Chị Kim Uyên hiện đang làm chủ 3 đại lí bưu điện tại quận Gò Vấp cho hay, kinh doanh Bưu điện được cái lợi thế là người chủ không phải đứng ra trông coi trực tiếp mà vẫn dễ dàng quản lí nhân viên (thông qua phần mềm máy tính) nên cùng lúc có thể làm nhiều việc hoặc đầu tư nhiều địa điểm khác nhau.
Theo kinh nghiệm của chị Uyên, làm đại lí Bưu điện nên chọn địa điểm gần trường học (cấp 2 hoặc 3) và khu vực có nhiều công nhân ở (tốt nhất là gần các khu chế xuất, khu công nghiệp). Một lưu ý nữa là kinh doanh bưu điện không nên thuê mặt bằng giá cao (tốt nhất là khoảng từ 1,5 - 2,5 triệu đồng, tùy vị trí).
Một đại lí Bưu điện chỉ cần đóng khoảng 4 phòng nghe điện thoại (trung bình 1,3 triệu đồng/phòng), gắn 4-6 lines điện thoại (giá từ VNPT hiện khoảng 650.000đ/lines), máy vi tính + phần mềm tính cước (700.000đ/line) và máy điện thoại... tổng cộng chi phí sắm sửa cho một đại lí Bưu điện khoảng 12 triệu đồng.
Chị Uyên cũng tiết lộ thêm một vấn đề rất “tế nhị” nữa là nếu không biết cách “lót tay” chắc chắn bạn khó mà xin mở được đại lí Bưu điện cho dù là VNPT, Viettel hay SPT... Chị Uyên tiết lộ mỗi đại lí bưu điện của chị tốn đến gần 10 triệu đồng “đi đêm”. Như vậy, tổng chi phí phải đầu tư vào 1 đại lí bưu điện tươm tất khoảng 22 triệu đồng. Mức lãi thực (khác với mức lãi do bưu điện qui định) khoảng 30%.
Theo kinh nghiệm của chị Uyên, để kiếm thêm chi phí trang trải mặt bằng ngoài dịch vụ bưu điện ra bạn có thể đặt thêm một máy chụp hình Hàn Quốc (giá máy mới khoảng 15 triệu đồng). Khách hàng tuổi teen như học sinh, sinh viên hoặc công nhân rất “mê” dạng chụp hình lấy liền này.
5. Quà lưu niệm
Quà lưu niệm là ngành hàng đang được giới kinh doanh tại TP.HCM đánh giá là ngành rất tiềm năng. Khi đời sống vật chất đã khá lên người ta quan tâm nhiều hơn đến các món ăn tinh thần, trong đó có quà lưu niệm. Trong năm 2005 có khá nhiều cửa hàng quà lưu niệm (gift shop) mới ra đời như Hân gifts, Tínị, Xì-Chảnh...
5 ý tưởng kinh doanh
 Muốn kinh doanh mặt hàng này bạn phải chịu khó đi “lùng” hàng “độc” để tạo phong cách riêng cho shop. Nguồn hàng quà lưu niệm chủ yếu vẫn là hàng Trung Quốc đổ về chợ Kim Biên & Bình Tây. Hoặc bạn có thể chọn một sản phẩm nào đó để tập trung đi chuyên sâu như shop Đèn Xinh chẳng hạn, chỉ chuyên bán các mặt hàng đèn rất ấn tượng.
Ngoài số vốn đầu tư khoảng 20 - 30 triệu đồng cho shop nếu có khả năng bạn nên xây dựng một trang web kinh doanh qua mạng. Đây là một trong những mặt hàng dễ dàng kinh doanh qua mạng nhất. Chỉ cần bạn chụp hình sản phẩm, post lên web kèm giá và tính năng sản phẩm để chào hàng. Với những người làm việc bận rộn chọn quà lưu niệm qua mạng là giải pháp tiết kiệm thời gian đáng được quan tâm. Chi phí để xây web ban đầu khoảng 15 triệu đồng, ngoài ra phải có nhân viên biết quản lí website và nhận đơn hàng trên mạng.
Hàng lưu niệm thông thường có mức lãi từ 30 - 70%, nếu giao hàng tận nơi tính thêm 30%.
Để kinh doanh thành công, bạn nên chọn ngành nghề bạn thật sự yêu thích, chỉ có làm những việc mình đam mê thì bạn mới có thể làm đến nơi đến chốn. Các gợi ý trên chỉ là giúp bạn có thêm thông tin để mạnh dạn tìm hướng khởi nghiệp cho riêng mình.

[Tips] Dâu Tây dạy con, mẹ chồng đại khai nhãn giới


Con trai du học, sau khi tốt nghiệp rồi định cư tại Mỹ. Và đã kiếm cho tôi con dâu người Tây tên Susan. Hiện giờ, cháu trai Peter đã 3 tuổi. Mùa hè năm nay, con trai đăng ký visa thăm người thân. Thời gian 3 tháng lưu lại Mỹ, con dâu Tây Susan có cách giáo dục con cái làm tôi đây, người mẹ chồng phải đại khai nhãn giới.


Phần 1: Không ăn thì cứ nhịn đói

Mỗi buổi sáng, sau khi Peter thức dậy, Susan để phần ăn sang lên bàn và bận rộn làm việc khác. Peter sẽ tự mình leo lên chiếc ghế, uống sữa, ăn bánh sandwich, sau khi ăn no, nó sẽ tự về phòng của mình, tự tìm quần áo trên tủ, rồi tự lấy giày, tự mình mặc lên. Bất kể chỉ mới 3 tuổi thôi, vẫn chưa phân biệt rõ ràng mặt trái hay mặt phải của bít tất, giày trái hay giày phải.

Có một lần, Peter lại mặc ngược chiếc quần lên người, tôi vội vàng chạy đến muốn thay lại cho cháu, nhưng đã bị Susan cản lại. Nó nói, nếu cảm thấy không thoải mái tự cháu sẽ cởi ra, và mặc lại; nếu nó không cảm thấy không có gì là không thoải mái, vậy thì tùy. Và nguyên ngày đó, Peter mặc cái quần ngược đó chạy tới chạy lui, Susan như không thấy gì hết.

Một lần nữa, Peter ra ngoài chơi với cháu nhà hàng xóm, chưa được bao lâu thì nó chạy thở hổn hển về đến nhà, nói với Susan: “Mẹ ơi, Lusi nói cái quần của con mặc ngược rồi, đúng không? Lusi là con nhà hàng xóm, năm nay 5 tuổi. Susan mỉm cười nói: “Đúng vậy, con có muốn mặc lại không?” Peter gật gật đầu, tự mình cởi quần ra, xem tỉ mỉ rồi, bắt đầu mặc lại. Từ lần đó về sau, Peter không bao giờ mặc ngược quần nữa.

Tôi đã không kiềm được mà nhớ lại, cháu gái ngoại của tôi lúc 5 - 6 tuổi chưa biết dùng đũa, lúc học tiểu học còn chưa biết cột dây giày, và bây giờ đang theo trung học dạng ký túc như nó, mỗi cuối tuần là đem một đống quần áo dơ về nhà.


Có một ngày buổi trưa, Peter giận dỗi, không chịu ăn cơm. Susan la rầy mấy câu, Peter giận hờn đẩy khay cơm xuống đất, thức ăn trên khay rớt đầy trên đất. Susan nhìn Peter, giọng nói nghiêm khắc: “Xem ra con đúng thật không muốn ăn! Nhớ lấy, từ giờ đến sáng mai, con không được ăn gì hết.” Peter gật gật đầu, kiên quyết trả lời: “Yes!” Và trong lòng tôi chợt cười thầm, hai mẹ con này cứng đầu như nhau!

Buổi chiều, Susan bàn bạc với tôi, buổi tối do tôi nấu món ăn Trung Hoa. Trong lòng tôi suy tư một lúc, Peter đặc biệt thích món ăn Trung Hoa, nhất địng Susan cảm thấy sáng nay không ăn được gì hết, nên muốn buổi tối cháu ăn ngon nhiều hơn. Buổi tối hôm đó, tôi trổ tài nấu ăn, làm món sườn chua ngọt mà Peter thích ăn nhất, tôm, và còn sử dụng mì Ý làm theo mì lạnh kiểu Trung Hoa. Peter thích nhất món mì lạnh, người nhỏ nhỏ như thế nhưng có thể ăn được một tô lớn.

Bắt đầu bữa cơm tối, Peter vui mừng nhảy lên ghế ngồi. Susan lại đến gần lấy đi dĩa và nĩa của con, nói: “Chúng ta không phải giao ước rồi, hôm nay con không được ăn gì hết, chính con cũng đồng ý rồi đó.” Peter nhìn khuông mặt nghiêm túc của người mẹ, “òa” lên một tiếng rồi khóc, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con đói, con muốn ăn cơm.” “Không được, nói rồi là phải giữ lời.” Susan không một chút động lòng.

Tôi thấy đau lòng muốn thay cháu cầu xin, nói đỡ lời dùm, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của con trai tôi. Nhớ lại lúc mới đến Mỹ, con trai có nói với tôi: “Ớ nước Mỹ, lúc cha mẹ giáo dục con cái, người ngoài không nên nhúng tay, bất kể là trưởng bối cũng không ngoại lệ.” Không còn cách nào, tôi chỉ còn giữ im lặng mà thôi.

Bữa cơm đó, từ đầu đến cuối, Peter tội nghiệp chỉ ngồi chơi với chiếc xe mô hình, mắt trưng trưng nhìn ba người lớn chúng tôi ăn như hổ đói. Đến đó tôi mới biết dụng ý thật sự của Susan khi để tôi nấu món Hoa. Tôi tin rằng, lần sau, trong lúc Peter muốn giận hờn quăng liệng thức ăn, nhất định sẽ nghĩ đến kinh nghiệm bụng đói nhìn ba mẹ và bà nội ăn cao lương mỹ vị. Bụng đói không dễ chịu tí nào, huống chi là đối mặt với món mình thích ăn.

Lúc ngủ tối, tôi và Susan cùng đến chúc Peter ngủ ngon. Peter cẩn thận dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, con đói lắm, giờ con có thể ăn món Trung không?”. Susan mỉm cười lắc đầu, kiên quyết nói: “Không!” Peter nuốt nước miếng lại hỏi: “Vậy để con ngủ dậy rồi khi mở mắt con được ăn chứ?” “Đương nhiên được rồi.” Susan thật dịu dàng khẽ đáp. Peter đã cười tươi ra.

Phần lớn dưới tình trạng này, Peter rất tích cực ăn cơm, nó không muốn vì “tuyệt thực” mà lỡ mất miếng ăn, và chịu cực hình bụng đói. Mỗi lần nhìn thấy Peter ngoạm từng phần lớn thức ăn, lúc miệng và mặt dính đầy thức ăn, tôi lại nhớ đến cháu gái, lúc như tuổi của Peter, vì phải dỗ dành cho nó ăn cơm, mấy người cầm lấy tô cơm và dí theo sau đuôi nó, nó còn chưa chịu ngoan ngoãn, còn ra điều kiện: ăn xong chén cơm mua một kiện đồ chơi, ăn thêm một chén thì mua thêm một đồ chơi…

Phần 2: Ăn miếng trả miếng

Có một lần, chúng tôi dắt Peter ra công viên chơi. Rất nhanh, Peter đã cùng hai cô gái chơi nấu ăn với nhau. Cái nồi nhỏ bằng mũ, cái xẻng nhỏ, cái thau nhỏ, những cái chén nhỏ xếp đầy trên đường. Bất ngờ, Peter tinh nghịch cầm cái nồi bằng nhựa lên, rất mạnh đập lên đầu cô bé kia, cháu gái kia bần thần một lúc và khóc thật lớn. Còn cháu kia khi thấy tình hình vậy cũng khóc thật lớn. Đại khái, Peter cũng không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy sẽ xảy ra, đứng qua một bên, trợn mắt nhìn.

Susan đi về phía trước sau khi hiểu được đầu đuôi sự việc, nó không quát nạt một tiếng, cầm lấy cái nồi ấy, gõ một cái mạnh lên đầu Peter. Peter không phòng bị, và té ngã xuống bãi cỏ, khóc nức nở lên. Susan hỏi Peter: “Đau không? Lần sau có còn làm thế nữa không?”. Peter một bên khóc một bên lắc đầu. Tôi tin rằng, lần sau nó sẽ không làm thế nữa.

Cậu của Peter đã tặng cho cháu một chiếc xe đạp nhỏ, Peter rất thích, lấy làm bảo bối không cho ai đụng vào. Lusi cô bé trong xóm là bạn thân của Peter, đã thỉnh cầu Peter mấy lần muốn chạy thử chiếc xe nhỏ này, Peter vẫn không đồng ý. Có một lần, mấy cháu nhỏ chơi chung với nhau, Lusi thừa lúc Peter không để ý lén lén nhảy lên chiếc xe, và chạy đi. Sau khi Peter phát hiện rất phẫn nộ, méc với Susan. Susan đang nói chuyện và uống café với mẹ của những đứa nhỏ kia, bèn mỉm cười trả lời con: “Chuyện của chúng con thì chúng con tự giải quyết, mẹ không quản được.” Peter bất lực quay đi.

Qua được ít lát, Lusi chạy chiếc xe về. Peter vừa thấy Lusi thì lập tức đẩy bạn té xuống đất, dật lại chiếc xe. Lusi ngồi bẹp tại đất và khóc lên. Susan ẵm Lusi dậy và dỗ dành một lát. Rất nhanh sau đó Lusi đã chơi vui vẻ lại với những bạn còn lại.
Peter tự mình chạy xe tới lui một lát thì cảm thấy hơi nhàm chán, nhìn thấy những bạn kia chơi thật vui vẻ với nhau nên nó muốn tham gia chung.

Nó đã chạy tới chỗ Susan, lầu bầu thưa: “Mẹ, con muốn chơi với Lusi và chúng nó.” Susan không đả động gì và trả lời: “Con tự kiếm mấy bạn ấy vậy!”.

"Mẹ ơi, mẹ đi với con hen.” Lời thỉnh cầu của Peter. “Chuyện này không được rồi, lúc nãy con đã làm cho Lusi khóc, giờ con lại muốn chơi với mọi người, vậy con phải tự đi giải quyết vấn đề".

Peter leo lên chiếc xe và chạy từ từ đến chỗ Lusi, lúc gần đến chỗ, thì nó lại quay ngược đi. Chạy tới lui mấy vòng như vậy, không biết từ lúc nào mà Peter và Lusi lại vui vẻ với nhau, hợp thành nhóm ồn ào.

Quản giáo con cái là chuyện của cha mẹ

Cha mẹ của Susan ở tại California, biết tôi đã đến hai người đã lái xe đến thăm chúng tôi. Trong nhà có khách tới, Peter rất hào hứng. chạy lên chạy xuống. Nó lấy cái thùng đựng đầy nước, rồi xách cái thùng bê tới bê lui trong nhà. Susan cảnh cáo nó mấy lần rồi, không được làm nước văng lung tung trong nhà, Peter để ngoài tai.

Cuối cùng Peter đã làm nước đổ hết ra nền. Peter nghịch ngợm còn chưa thấy mình làm sai việc, còn rất đắc ý lấy chân dẫm lên vũng nước, làm ướt hết quần. Tôi lập tức chạy đi lấy cây lau nhà để dọn dẹp. Susan giật lại cây lau nhà và đem đưa cho Peter, nói với nó: “Lau sàn cho khô, cởi đồ ướt ra và tự mình giặt sạch.” Peter không chịu vừa khóc vừa la. Susan không nói thêm lời nào, lập tức kéo nó đến phòng trữ đồ, đóng chặt cửa lại. Nghe từ bên trong tiếng khóc hoảng sợ của nó, tim tôi đau thắt lại, rất muốn chạy đến ẵm cháu ra. Bà ngoại của Peter lại cản tôi, nói: “Đó là chuyện của Susan".

Đến một lát sau, Peter không khóc nữa, nó ở trong phòng trữ đồ hét thật lớn: “Mẹ ơi, con sai rồi.” Susan đứng ở ngoài hỏi: “Thế giờ con biết phải làm gì chưa?” “Con biết.” Susan mở cửa ra, Peter chạy từ phòng trữ đồ ra, nước mắt đầy mặt. Nó cầm cây lau nhà cao hơn 2 người của nó ra sức lau cho khô sàn nhà. Sau đó tự cởi quần áo dơ ra, xách trên tay, trần chuồng chạy vô nhà tắm, hí hửng giặt đồ.

Ông bà ngoại của nó nhìn vào thái độ kinh ngạc của tôi, thích thú mỉm cười. Sự việc này làm tôi cảm động vô cùng. Ở rất nhiều gia đình Trung Quốc, cha mẹ giáo dục con cái thì thường phát sinh vấn đề “đại chiến thế giới”, luôn luôn được ngoại nuông chiều, nội thì can ngăn, vợ chồng cãi nhau, gà bay chó chạy.

Sau này, tôi và ông bà ngoại của Peter nói chuyện, nhắc đến chuyện này, làm tôi ấn tượng sâu sắc bởi câu họ nói: “con cái là con cái của cha mẹ, trước tiên phải tôn trọng cách giáo dục của cha mẹ".

Đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng lại bẩm sinh nghịch ngợm, lúc nó quan sát được thành viên trong gia đình có phân biệt khác thường, nó sẽ rất nhạy bén lợi dụng sơ hở. Việc này không làm cải thiện hành vi của nó mà chẳng có lợi cho nó. Ngược lại còn làm cho vấn đề càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn đem lại những vấn đề khác.

Ngoài ra, thành viên trong gia đình còn xảy ra xung đột, gia đình có không khí không hòa thuận sẽ đem đến nhiều cảm giác không an toàn cho trẻ, đối với việc phát triển tâm lý của nó phát sinh ảnh hưởng bất lợi. Cho nên, dù là bậc cha mẹ hay ông bà có vấn đề phân chia giáo dục con cái, hay là vợ chồng có quan niệm giáo dục khác nhau cũng không nên ở trước mặt con cái xảy ra mâu thuẫn.

Ông bà ngoại của Peter ở lại một tuần và chuẩn bị về Cali. Hai ngày trước khi đi, ông ngoại của Peter rất nghiêm túc hỏi con gái mình: “Peter muốn chiếc xe đào đất, tôi có thể mua cho nó chứ?”. Susan suy nghĩ rồi nói: “Cha mẹ lần đến này đã mua cho nó đôi giày trượt băng làm qùa rồi , đến Noel mới mua nó làm quà vậy!”.

Tôi không biết ông ngoại của Peter nói như thế nào với thằng nhóc này, sau đó tôi dắt cháu đi siêu thị, nó chỉ tay vào món đồ chơi đó nói: “Ông ngoại nói, đến Noel sẽ mua tặng cháu cái này làm quà.” Khẩu khí rất thích thú và mong đợi.

Tuy Susan nghiêm khắc như vậy với cháu, nhưng Peter lại yêu thương mẹ hết mực. Khi chơi ở ngoài, nó sẽ thu thập một số hoa hoặc là lá mà nó cho là đẹp rồi trịnh trọng tặng cho mẹ. Người ngoài tặng quà cho nó, nó luôn gọi mẹ cùng mở quà chung; có thức ăn ngon luôn để một nửa cho mẹ.

Nghĩ đến nhiều đứa trẻ Trung Quốc coi thường và lạnh nhạt đối xử đối với cha mẹ, tôi không thể không kính phục con dâu Tây này của tôi. Theo tôi mà nói, ở phương diện giáo dục con cái của các bà mẹ Phương Tây rất xứng đáng để các bà mẹ học theo.


Nguồn: Internet