Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2013

10 tác hại của việc thức khuya


1. Giảm trí nhớ.

2. Khó tập trung chú ý vào công việc.

3. Ù tai, chóng mặt, mắt mờ.

4. Nóng nảy, cáu bẳn (dù có chú ý để tránh nổi nóng thì cũng vô ích, tới lúc nóng là không kiềm chế nổi).

5. Đau mỏi cơ, có thể thỉnh thoảng bị chuột rút.

6. Trung khu thần kinh uể oải thì thần kinh vị giác cũng trì trệ, dẫn tới ăn uống không ngon miệng.

7. Da mặt nhợt nhạt, thiếu sinh khí, nhiều dầu, đôi khi sần sùi và nổi mụn, dưới mắt có quầng thâm.

8. Khô mắt, mỏi mắt, và nếu mắt phải làm việc khuya trong điều kiện thiếu ánh sáng thì dễ bị giảm thị lực.

9. Thức khuya hay ngủ ít có thể dẫn tới nguy cơ tăng cân theo chiều hướng tiêu cực, có thể gây thêm các tác dụng khác là nguy cơ mắc bệnh tiểu đường, tăng huyết áp...

10. Theo đồng hồ sinh học thì:

- Trạng thái ngủ từ 0 đến 1 giờ sáng khiến cơ thể được nghỉ ngơi thực sự, giúp tinh thần sảng khoái, dung nhan tươi tắn khi tỉnh dậy. Nên ngủ trước đó tầm 1 hoặc 2 tiếng, để vào tầm thời gian nói trên thì đã chìm vào giấc ngủ sâu.

- Từ 1h tới 5h sáng là lúc cơ thể tiết ra các chất tái sinh và nâng cao hệ miễn dịch. Thức khuya thì rút ngắn hoặc thậm chí làm cơ thể bỏ qua giai đoạn này, lâu dần sẽ suy sụp thấy rõ.- Trong các giai đoạn ngủ sâu thì cơ thể tiết nhiều hooc môn để cân bằng và nâng cao sức đề kháng, mà thức khuya thì khiến hoạt động ấy xảy ra chậm và ít hơn.


Lối sống phản khoa học của dân IT

Gửi các bạn programmer, và dân IT nói chung...

Được trích từ bài viết của bạn sakura196 trên ddth

Vừa rồi trong công ty mình đã xảy ra trường hợp đáng thương tâm.

Một đồng nghiệp của mình đã qua đời trong lúc làm việc vì đột quỵ. Thật khủng khiếp, anh ấy chỉ mới 28 tuổi, và vợ anh ấy đang mang thai. Mặc dù anh ấy có tiền sử bị bệnh tim, nhưng làm việc đến tận 9h đêm trong nhiều ngày liên tiếp rõ ràng là nguyên nhân chính dẫn đến tai nạn đáng tiếc đó.

Mình không đổ lỗi cho công ty, OT là một phần của công việc, các bạn làm việc trong ngành IT hẳn hiểu rõ điều này. Khi deadline đến, chúng ta buộc phải cố gắng hoàn thành công việc của mình, đó là trách nhiệm.

Sau sự việc này, mình đã nhìn lại bản thân, và những đồng nghiệp xung quanh, và nhận ra một điều rằng, rất nhiều người chúng ta, người làm trong ngành IT có lối sống RẤT PHẢN KHOA HỌC!!!

Mình biết có rất nhiều ltv, khi đã nhảy vào làm việc, là làm bất kể sống chết, làm như điên, 10-12 tiếng một ngày liên tục trong nhiều tuần lễ liền. Chúng ta làm việc trong áp lực cực lớn, và đôi khi vì chú tâm vào công việc, chúng ta quên mất một điều rất quan trọng là BẢN THÂN MÌNH.

Chúng ta làm việc để kiếm tiền, vì trách nhiệm, và vì niềm đam mê của mình, nhưng mà có khi nào các bạn nghĩ lại, chúng ta đã để trôi qua những thứ đáng giá như thế nào: bạn bè, gia đình, niềm vui của bản thân, và nhất là, sức khỏe!

Mình xin có vài lời khuyên, trước là cho chính mình, sau đó là tất cả những đồng nghiệp!

- Hãy làm việc khoa học và tập trung. Đôi khi mình phải OT liên tục, lúc nào mình cũng như bị thiếu thời gian, có lúc mình có cảm giác thật vô dụng vì không theo kịp tiến độ công việc. Tuy nhiên, nhiều lúc tự nhìn lại mình, mình tự thấy chính bản thân mình đã đánh mất rất nhiều thời gian, vì vậy mà phải OT.

Trong lúc làm việc, mình hay mất tập trung, sa đà vào những thứ vô bổ, lướt net, forum chat chit, vào những trang web vớ vẫn, tìm những thứ vui vui. Mình thường hay tự bào chữa rằng những lúc ấy mình đã xong task của mình, chương trình mình đang được test, hãy relax tí. Sự thật, đó là 1 sai lầm kinh khủng.

Thay vì chủ động hơn trong công việc, tìm tòi những điều chưa hiểu trong project, dự đoán những nguy cơ tiềm ẩn và đưa ra những phương án dự phòng, mình đã đánh mất thời gian của chính mình, để rồi khi sự cố xảy ra lại phải OT điên cuồng.

Hãy nhớ một điều rằng, càng OT nhiều có nghĩa là hiệu suất làm việc càng giảm đi!

Hiệu suất = Công việc/thời gian. Thời gian làm việc của bạn càng nhiều, nghĩa là hiệu suất của bạn càng kém.

Để tránh OT, tốt nhất là bạn hãy tìm cách cải thiện hiệu suất chứ ko phải nâng thời gian!!! Điều này có vẻ như lý thuyết quá, nhưng thật sự là sau khi cải thiện thái độ làm việc, mình đã ko phải OT nhiều như trước, có rất nhiều cách để làm điều này, và người hiểu rõ hơn hết chính là bạn. Trong giờ làm việc hãy làm việc, và bạn sẽ có thời gian nghỉ ngơi thật sự.

- Hãy trân trọng chính bản thân mình! Rất nhiều programmer có schedule tương tự thế này: sáng làm việc từ 8h-12h, trưa ăn cơm, sau đó chơi game, lướt web đến 1h, rồi lại làm việc đến 7h, sau đó về nhà lại chơi game đến 1-2h sáng..... Mình cũng đã từng như vậy, 1 ngày dính tới màn hình 14-15 tiếng.......

Thiếu ngủ, mệt mỏi căng thẳng dẫn đến bao nhiêu phiền toái. Mình có 1 anh bạn đã vào bệnh viện do tai nạn giao thông, nguyên nhân do anh ấy thú nhận là chạy xe trong lúc ngáy ngủ vì tối thức chơi game!!!!!!!

Hãy nhớ rằng, với những người làm việc đầu óc như chúng ta, bộ não là cần câu cơm, hãy cho nó nghỉ ngơi, hãy ngủ đầy đủ. Và trong những lúc rãnh, lúc không OT, hãy tự chăm sóc mình...

Ngoài thiếu ngủ, programmer còn rất nhiều bệnh nghề nghiệp khác: trĩ (ọe), đau lưng, nhức mỏi, mắt mờ, tiểu đường, máu trong mỡ... rất nhiều bệnh do thiếu vận động. Những programmer rất ít vận động: sáng đi xe máy đến công ty, vào là ngồi code, chỉ rời ghế khi đến giờ về hoặc lúc ...mắc, lại hay chơi game!

Tóm lại là!

Hãy chơi thể thao. Tất cả mọi môn tt đều có lợi!!!

Tham gia những hoạt động giải trí lành mạnh, hãy rời xa màn hình, rèn luyện những kĩ năng cần thiết trong cuộc sống. Đừng để hình ảnh 1 programmer chỉ là 1 con nghiện công việc, yếu đuối bệnh hoạn, giao tiếp kém, không có kiến thức...

Hãy khám sức khỏe định kì thường xuyên! Máu trong mỡ, cao huyết áp, giãn tĩnh mạch là những điều rất dễ gặp ở dân IT. Hôm nay bạn còn rất trẻ, bạn 20, bạn sung sức, bạn coi thường mọi nguy cơ, nhưng rồi đến lúc 30, có gia đình, thêm nhiều thứ lo toan, lúc 40 xế chiều, bạn sẽ phải trả giá đấy!

Và cuối cùng, hãy ngủ đầy đủ, 8 tiếng 1 ngày!

- Hãy nhớ một điều rằng, không có gì quý hơn sức khỏe! Nếu bạn bị bắt OT trong lúc đang mệt mỏi, bạn có quyền đề xuất với cấp trên, xin một ít thời gian nghỉ ngơi. Thật kì lạ, mình biết nhiều người trong công ty làm việc từ sáng tới tối, lại thư giãn bằng cách... chơi game. Đừng làm hại chính mình, hãy thư giãn một cách khoa học hơn!

Đi bộ vài vòng, leo cầu thang, đánh một giấc ngủ ngắn, đi rửa mặt, đi tắm... nó sẽ đem lại cho bạn một ít energy quý báu, còn hơn là chơi game!

Hãy hạn chế chơi game, mình biết game là niềm đam mê của đa số dân IT, nhưng nếu bạn cảm thấy mình đã ngồi bên màn hình quá 10 tiếng liên tục, xin dừng lại!!!

Biết bao nhiêu game thủ đã đột quỵ? Và bây giờ, đừng để chính bạn cũng là nạn nhân đó.

Vài lời dài dòng, chẳng qua cũng chỉ muốn trao đổi vài kinh nghiệm đến các đồng nghiệp, và tưởng nhớ anh bạn xấu số. Sakura là nick của anh ấy, và 19-6 là ngày anh ấy qua đời.

RIP, sakura!

Chúc các bạn luôn mạnh khỏe và thành công trong nghề nghiệp!
Nguồn: http://efe.vn/goc-nhin-doanh-nhan-detail/1637/10-tac-hai-cua-viec-thuc-khuya/thiet-ke-web-da-nang.html

Giai thoại con ma nhà Họ Hứa (Chú Hỏa)


Tòa nhà tọa lạc tại số 97, đường Phó Đức Chính, Q1, TPHCM trải qua bao thời gian nhưng vẫn sừng sững với dáng dấp cổ kính, tĩnh lặng, thâm u, càng làm cho những giai thoại về chủ nhân và ngôi nhà thêm phần huyền hoặc. Dù hiện nay đã là trụ sở Bảo tàng Mỹ thuật thành phố nhưng ngôi nhà vẫn chất chứa rất nhiều điều bí ẩn, gợi tò mò bởi nó gắn liền với nhiều huyền thoại cùng tên tuổi một đại phú người Hoa lừng lẫy của Sài Gòn trăm năm về trước. 

Chú Hỏa - Hui Bon Hoa, hay như nhiều người Sài Gòn cũ vẫn gọi thân mật là chú chệt Hứa Bổn Hòa, gốc người Minh Hương - nhóm người Hoa rời bỏ Trung Quốc di cư sang nước ta khi triều đình Mãn Thanh tiêu diệt nhà Minh - được chúa Nguyễn cho định cư ở Nam bộ từ thế kỷ 17. Tương truyền, từ hai bàn tay trắng với một gánh ve chai trên vai, chú đã tạo dựng nên sự nghiệp lừng lẫy khiến cho người đời sau còn nhắc. Là một trong tứ đại hào phú lừng lẫy của Sài Gòn xưa mà dân gian từng tôn vinh: “Nhất Sỹ, nhì Phương, tam Xường, tứ Hỏa” (Huyện Sỹ - Lê Phát Đạt; Tổng đốc Phương - Đỗ Hữu Phương; Bá hộ Xường - Lý Tường Quan và chú Hỏa - Hui Bon Hoa). Tuy xếp thứ tư nhưng chú Hỏa là người có nhiều huyền thoại và để lại nhiều dấu ấn nhất, trong đó phải kể đến tấm lòng không chỉ thu vén cho riêng mình mà còn biết hướng tới cộng đồng của ông, theo sách ghi chép lại: “tuy làm giàu cho mình đã đành, nhưng cũng giúp ích rất nhiều cho sự mở mang thịnh vượng kinh tế miền Nam”.
Mua ve chai nhặt được vàng 
Phía trên cổng vẫn còn logo với chữ “H.B.H” – Hui Bon Hoa.
Sinh thời chú Hỏa làm nghề mua bán ve chai, theo nhiều người kể trong một lần thu mua ve chai, chú Hỏa nhặt được cả túi vàng nằm giấu trong một chiếc ghế nệm cũ; người khác nói chú mua được bức tượng đúc đồng nhưng bên trong đầy vàng. Còn theo một số người khác, khi lê la hầu như khắp Sài Gòn - Chợ Lớn để thu mua những thứ bỏ đi của thiên hạ, chú Hỏa đã mua trúng đồ cổ, “chú thạo chữ Hán nên biết trong đám đồ người ta vứt ra có đồ cổ từ thời Nguyên, đời Thanh, thậm chí từ đời Hán”. Nhưng có một thực tế ít ai đề cập đến đó là ngoài sự cần mẫn làm ăn, chịu khó, chú Hỏa còn có một đầu óc kinh doanh siêu hạng.
Không chỉ nổi tiếng trong nước, bấy giờ, chú Hỏa còn lừng lẫy khắp Đông Dương không chỉ bởi gia sản kếch sù mà còn bởi sự thức thời. Chú có hơn chục người con thì hầu hết được cho đi du học tại các nước lớn như Anh, Pháp, Đức, Nhật… Được biết, các con chú ai nấy đều học hành thành đạt, mỗi người đều được nhập quốc tịch, được lưu lại làm việc ở nước sở tại.
Theo nhiều người kể, nếu ai có dịp vào nhà chú Hỏa lúc trước giải phóng sẽ nhìn thấy đôi quang gánh đặt trong tủ kính, trưng giữa nhà như vật vừa trang trí, vừa là kỷ niệm thuở hàn vi.
Trùm nhà đất
Đi tàu chú Hỷ, ở nhà chú Hỏa là câu truyền khẩu nổi tiếng của người Sài Gòn xưa. Nếu như chú Hỷ là ông “vua tàu bè” có tàu Thông Hiệp chạy khắp Nam kỳ - Lục tỉnh lúc bấy giờ thì chú Hỏa là ông “vua nhà đất” với gia sản ước trên 20.000 căn nhà phố khắp khu vực Sài Gòn - Gia Định - Chợ Lớn. Ông thành lập Công ty Hui Bon Hoa và các con, cực thịnh vào khoảng cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, có những đóng góp rất quan trọng trong việc xây dựng thành phố Sài Gòn.
Theo nhà nghiên cứu Vương Hồng Sển: “Hui Bon Hoa có nhiều con cháu luôn luôn hòa thuận, gia tài giữ nguyên vẹn không chia phần manh mún, chỉ cùng nhau chia lợi tức, và mỗi khi cần dùng số tiền to tát thì người trong họ phải xin chữ ký của người trưởng huynh, khi ấy ngân hàng mới phát bạc. Nhờ giữ gìn có phương pháp cho nên sự nghiệp Hui Bon Hoa ngày càng đồ sộ thêm mãi, không sứt mẻ mảy may nào. Sơ khởi, chú Hỏa nghe đâu hùn hiệp với một người Pháp bao thầu khuếch trương các tiệm cầm đồ (Mont de piété) trong Nam Kỳ. Hiện nay phố xá Sài Gòn một phần lớn là của Công ty Hui Bon Hoa làm chủ. Nhưng công ty này được tiếng là “rất biết điều và không eo xách, làm khó người mướn phố”.
Không chỉ xây các dinh thự hoành tráng cho gia đình mình, chú Hỏa còn xây những dãy phố, cùng hàng loạt các công trình dân dụng dành cho cộng đồng như bệnh viện, chùa chiền… Trong số các công trình tiêu biểu vẫn được sử dụng cho đến ngày nay có Bảo tàng Mỹ thuật thành phố, khách sạn Majestic, Bệnh viện Từ Dũ, Trung tâm cấp cứu Sài Gòn, Nhà khách Chính phủ, chùa Kỳ Viên, khách sạn Palace - Long Hải… Majestic là khách sạn đồ sộ bậc nhất thời ấy, được thiết kế theo đồ án của một kiến trúc sư người Pháp. Cũng như Bảo tàng Mỹ thuật hay Nhà khách Chính phủ, Majestic xây dựng theo phong cách Baroque rất được ưa chuộng thời bấy giờ và ngay cả hiện nay, nó mang dáng vẻ kiến trúc cổ châu Âu thời phục hưng, cổ kính và sang trọng bậc nhất Sài Gòn ngay khi xây xong vào năm 1925.
Dinh thự có 99 cửa
Cổng chính vào Bảo tàng Mỹ thuật
Nằm ở khu tứ giác đắc địa của Sài Gòn là Phó Đức Chính - Lê Thị Hồng Gấm - Calmette - Nguyễn Thái Bình, hiện tòa nhà được dùng làm Bảo tàng Mỹ thuật thành phố. Từ trước 1975 đã có rất nhiều lời đồn đại, cho rằng ngôi nhà này có… ma! Nhiều người kể đã nhiều lần nhìn thấy bóng trắng thấp thoáng lướt đi qua các dãy hành lang trong đêm khuya, người khác khẳng định đã nghe hồn ma đêm đêm hiện về gào khóc.
 Giai thoại ngày càng nhiều, đến nỗi trước 1975 có cả một bộ phim tựa đề “Con ma nhà họ Hứa” (hãng phim Dạ Lý Hương, đạo diễn Lê Mộng Hoàng), gắn liền với tên tuổi của các ngôi sao màn bạc VN thời bấy giờ như Bạch Tuyết, Thanh Tú, Dũng Thanh Lâm, Thanh Việt, Tùng Lâm, Năm Sa Đéc… Bộ phim gây tiếng vang lớn, là một trong những bộ phim ma đầu tiên của điện ảnh VN, dù kỹ thuật “nhát ma” của ta lúc ấy được xếp vào hạng… thô sơ.
Tòa nhà vốn là dinh thự chính của chú Hỏa, được thiết kế rất đẹp và độc đáo theo phong cách Art - déco, kiểu dáng kiến trúc cổ hòa hợp giữa hai trường phái xây dựng Á-Âu, tường nhà được đúc kiên cố, dày từ 40-60cm. Ngôi nhà hiện đã trên trăm tuổi, được xây dựng vào những năm 20 của thế kỷ trước. Tương truyền khi thiết kế, dinh thự này có một trăm cửa lớn, cửa nhỏ và cửa sổ. Thế nhưng, Toàn quyền Đông Dương khi duyệt thiết kế đã bắt chủ nhân bỏ đi một cửa và không được mở cổng chính với lý do cổng này to hơn cổng Dinh toàn quyền, vậy nên hiện nay dinh thự chỉ có chín mươi chín cửa.
Mặt bằng tổng thể khối nhà hình chữ U, cấu trúc bên trong tòa nhà hiện bao gồm: tầng hầm dành cho khối văn phòng làm việc; tầng trệt dành cho các gallery hoạt động triển lãm và kinh doanh tranh như Không Gian Xanh, Lạc Hồng, Nhật Lệ, Spring…; lầu 1 là nơi trưng bày tranh tượng mỹ thuật; lầu 2 trưng bày các đồ gốm sứ, thủ công mỹ nghệ truyền thống. Chính thức thành lập từ năm 1987, và đưa vào hoạt động năm 1992, cho đến nay số hiện vật được trưng bày tại Bảo tàng Mỹ thuật TP đã lên đến gần 20.000, trên diện tích hơn 4.000m2, đây là nơi lý tưởng để tổ chức các hoạt động triển lãm và sinh hoạt văn hóa nghệ thuật.
“Hồn ma” trong ngôi nhà cổ
Căn phòng này trước đây là phòng ngủ của con gái chú Hỏa.
Chú Hỏa có hàng chục người con trai nhưng con gái thì chỉ có một, lại rất xinh đẹp nên chú đặc biệt cưng chiều. Bỗng nhiên, không còn ai thấy cô con gái ấy xuất hiện nữa. Từ đó, vào những đêm khuya thanh vắng, từ trong tòa nhà vẳng ra tiếng kêu khóc thảm thiết. Rồi một sáng, người Sài Gòn giở nhật trình ra, ngỡ ngàng thấy có mẩu tin chú Hỏa đăng cáo phó báo con gái mất. Mẩu tin còn cho biết do con gái bị bạo bệnh ra đi bất đắc kỳ tử, lại nhằm vào giờ trùng nên tang lễ chỉ làm sơ sài, thi hài sẽ được đưa đi an táng tại khu đất thuộc Long Hải, cạnh ngôi biệt thự nghỉ mát của gia đình.
Từ đó, dư luận bắt đầu đồn đại dữ dội, không ít người quả quyết đã tận mắt thấy “hồn ma” con gái chú Hỏa đêm đêm xuất hiện trong khu nhà gào rú, khóc than. Người khác bảo thấy có bóng áo trắng, tóc xõa, phất phơ lướt đi trong đêm, dọc hành lang, qua những cửa sổ để ngỏ (dinh thự chú Hỏa đặc biệt có rất nhiều cửa sổ).
Một hôm, đám người hiếu kỳ vồ lấy một anh thợ được thuê vào dinh thự sửa chữa điện, rồi cùng toát mồ hôi lạnh khi nghe anh này kể về một căn phòng rất đặc biệt trên tầng cao nhất. Phòng rất đẹp và đầy đủ tiện nghi nhưng lại rất giống một phòng giam bởi sự kiên cố và bí hiểm bao trùm. Cửa ra vào phòng này có khoét một ô nhỏ và anh thợ điện quả quyết đã nhìn thấy người làm rón rén truyền khay thức ăn qua ô cửa nhỏ đó…
câu chuyện được dịp bùng nổ. Người bảo con gái chú Hỏa còn sống, người bảo đã chết, người nói cô con gái ấy còn sống nhưng cũng như đã chết vì bị tâm thần…
Thời gian sau, các tờ báo lá cải Sài Gòn lúc đó lại đưa tin: vì hám của (theo tập tục người Hoa thường chôn theo người chết nhiều của cải), nên vào một đêm, hai tên trộm lẻn vào quật mồ con gái chú Hỏa và họ thấy quan tài trống rỗng…
Một quyển sách có tựa đề “Ngôi mộ cổ nhà họ Hứa” khá phổ biến trên văn đàn người VN tại hải ngoại, của tác giả Phạm Phong Dinh lại viết: cô con gái chú Hỏa tên thật là Hứa Tiểu Lan, mất vì bệnh nan y, được chôn cất trong ngôi mộ cổ cạnh nghĩa trang Biên Hòa. Một hôm có anh thương binh tên Tính, tình cờ đi lạc vào khu nghĩa trang. Đoạn này, sách mô tả: “Dưới ánh trăng mờ, Tính trông thấy một cái bóng trắng đang đi vòng quanh những nấm mồ, tà áo dài bay phất phới theo từng cơn gió đùa. Một con cú đang đậu trên chòm cây cao su rúc lên một tràng dài kinh dị. Có lẽ nó đã trông thấy chiếc áo trắng ma quái chập chờn giữa những nấm mồ hoang...”.
Sự thật ?
Vào cái thời kỳ ấy nền Y học Tây Phương theo bước chân người Pháp du nhập vào Việt Nam, Sài Gòn là nơi Tây y phát triển nhất.... Nhưng cái bệnh độc ác nhất vẫn chưa có thuốc chữa đó là "Phong Cùi" giống như bệnh AIDS hiện nay... Cô con gái rượu của chú Hỏa mà ông cưng nhất đã mắc phải căn bệnh hiểm nghèo này, ông chạy chữa rất nhiều nơi Tây Y có bác sĩ riêng Đông Y cũng chẳng được vì mấy ông này nghe nhắc tới Phong Cùi là bó tay chạy làng đâu dám thí mạng mà ngồi chuẩn đoán (bởi vì Phong Cùi mức độ lây lan nó rất lớn) nên người nhà người hầu trong nhà cũng phải cách ly. Nên nhốt cô vào 1 căn phòng hằng ngày có người lo cơm nước qua cái khe cử sổ , mọi cánh cửa ra vào căn phòng bi khóa chặt hành lang đó cũng bi cách ly ko ai qua lại ở phía mặt sau ngôi nhà trên đường Phó Đức Chính hiện nay. Từ 1 cô gái xinh đẹp đã trở nên cùi lở tóc tai rối bời rồi xấu xí đến ghê rợn, cô gái tuổi còn thanh xuân bi bệnh nan y này quả là 1 cú sốc rất lớn lại bị người nhà cách ly giam cầm cho dù hiền cách mấy cũng trở nên "Hận đời" và lâu lâu la hét và chửi rủa nhưng không ai quan tâm... Họ chỉ sợ duy nhất 1 điều là lây bệnh.
Rồi cái gì tới nó cũng tới cô bé ko còn sức chống chọi được căn bệnh ra đi trong sự im lặng của bao người . Người đau đớn nhất là chú Hỏa, mặc dù ông tài sản vô số cũng đành bất lực nhìn con gái ra đi trong sự chịu đau đớn về thể xác và tinh thần. Vì quá thương con nên chú Hỏa không an tán chôn con liền mà ông liệm đứa con gái vô 1 cái hòm bằng đá "loại đá giống Granic hiện nay" bên trên đậy kín bằng 1 tấm kính dày 5 phân, và để mãi ở giữa ngôi nhà của mình mà không chôn cất. Và cũng từ đó lâu lâu người ta lại nghe tiếng rên rĩ hờn ghét trách móc vọng ra từ căn phòng đó….
“Con ma nhà họ Hứa” trở lại ?
Hôm đó đúng tròn vào ngày giỗ 1 năm của đứa con gái bất hạnh nhà cũng tổ chức cúng kiến và mời bà con ngươi quen bạn làm ăn tới dự, Chú Hỏa đặt may 1 bộ áo đầm trắng, mua 1 con Búp bê nháy mắt "có nghĩa là nằm xuống nó nhắm mắt đứng dậy nó mở mắt" và 1 đĩa cơm gà, chú Hỏa sai cô người hầu đem lên tận phòng và luồn vô khe cửa đặt 1 hộp đựng áo đầm, 1 con búp bê, 1 đĩa cơm để cúng cô chủ xấu số...  Khi khách đã ra về hết lúc đó tầm cở 2 - 3 giờ trưa, cô người hầu lên phòng dọn đĩa cơm xuống khi mở cửa lòn tay cửa sổ thì chợt bất ngờ: "Đĩa cơm ai đã ăn hết phân nửa". Khi trong căn phòng mọi cửa sổ cửa ra vào đều được khóa chặt từ lâu, theo ánh sáng leo loét từ ô cửa chổ cô người hầu dội vào nhìn vào chiếc hòm kính đã mở hơn phân nữa con búp bê đứng sững trên lồng kính mắt chớp lia lia liên tục.. xa xa có 1 bóng người con gái thoát ẩn hiện sau chiếc váy đầm treo lơ lững phía cuối phòng.... Cô người hầu bật ra tung chạy xuống và bị té đến trẹo giò mặt trắng bệch y như ma ám "Giống như người ta nói lấy lưỡi lam cắt không ra miếng máu", mãi 1 lúc sau mới nói nên lời "Cô chủ về.... Cô chủ về !!" và sự việc này cũng xảy ra tương tự đối những cô hầu khác. Về sau mọi người nhận ra có điều không tốt xảy ra nên đã phá xác quấn vải liệm mấy lớp của cô và chuyển vô quan tài bàng gỗ và đưa đi an táng chôn cất trong êm xui và bí mật!
Và, trong vô số các mẩu chuyện huyễn hoặc, câu chuyện trên có lẽ gần sự thật hơn cả. Thế nhưng, sự thật như thế nào về chú Hỏa và con gái chú thì cũng đã theo chú xuống mồ.
Ngôi nhà có “hồn ma” con gái chú Hỏa nay đã được dùng làm nơi triển lãm, trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, hàng ngày mở cửa đón khách trong và ngoài nước đến tham quan. Diện mạo mới cùng sự ngăn nắp, sang trọng và không khí nghệ thuật ngập tràn đã đẩy lùi vẻ thâm u của dinh thự và phần nào đẩy lùi những giai thoại huyền hoặc chất chứa đầy màu sắc mê tín vào quá khứ.


[Clip] Amazing Street Dancer On America's Got Talent!

Ngập tràn xúc cảm, đến nỗi phải thốt lên "trời đất quỷ thần ơi". So amazing and touched

Đừng đi Mỹ, một quốc gia ngu ngốc và lạc hậu


Trước chuyến thăm ngoại giao của Ngoại trưởng Hoa Kỳ Hilary Clinton tới “Vương Quốc ở trung tâm thế giới” một luận điệu phê phán đầy mỉa mai đã lan tỏa như virut trên Sina Weibo, một mạng xã hội của Trung Quốc, với hơn 44 ngàn lượt chia sẻ và 5400 lời bình trên Twitter.
 Tờ Tea Leaf Nation đã dịch những phần lý thú và rôm rả nhất (chúng thường có mặt trong đa số các bài luận) và xin mời các độc giả thưởng thức. 
 Tôi từng ở Mỹ một thời gian dài và giờ đây thì thấy hối hận vì sự lựa chọn này. Chúng ta đã bị mụ mẫm bởi truyền thông phương Tây luôn luôn làm cho ta nghĩ rằng Hoa Kỳ là một đất nước hiện đại. Nuôi hy vọng học tập khoa học tân kỳ của Mỹ để về phục vụ quê hương, tôi đã bằng mọi nỗ lực để theo đuổi “siêu cường” đó, thế nhưng kết quả lại thật đáng thất vọng!

 (1) Hoa Kỳ thực ra chỉ là một cái làng nông nghiệp khổng lồ kém phát triển. Ở trường trung học các thầy giáo vẫn dạy rằng công nghiệp càng phát triển thì môi trường lại càng bị xâm hại. Ví dụ như trong một thành phố công nghiệp bạn phải thấy ống khói khắp nơi, các xí nghiệp to khắp nơi và bụi cũng khắp nơi. Đó mới là biểu tượng của công nghiệp hóa! Thế còn Hoa Kỳ thì sao? Đố bạn tìm ra các ống khói, thảng hoặc mới thấy một vài cái nho nhỏ nhưng lại là thứ để trang điểm cho nhà dân. Thay vào đó là những dòng sông và hồ nước sạch khắp nơi nơi và chẳng có các nhà máy giấy và luyện thép nơi bờ sông. Không khí trong lành và sạch là biểu tượng của một xã hội thô sơ và đó không thể là dấu tích của công nghiệp hóa !
 (2) Người Mỹ chẳng hiểu gì về kinh tế. Các tuyến đường cao tốc tỏa đi mọi phương, có lẽ là đến mọi làng xóm, tuy nhiên khó tìm ra nổi một trạm thu phí! Thật là một sự phung phí khủng khiếp cơ hội kinh doanh! Khó có thể cưỡng nổi ý định của bản thân là xúc một ít xi măng để xây vài trạm thu phí và chắc chắn là chỉ trong vòng một tháng tôi sẽ có đủ tiền để mua một căn nhà trông ra Đại Tây Dương. Ngoài ra, bên lề đường cao tốc bạn có thể thấy những mặt hồ tĩnh lặng còn hoang dã. Chính quyền để mặc cho lũ chim cư ngụ và vẫy vùng thỏa sức mà không nghĩ tới việc thiết lập vườn cảnh quan trông ra hồ để kiếm bộn tiền. Rõ là người Mỹ không có cái đầu làm kinh tế.
 (3) Ngành xây dựng Hoa Kỳ quả là quá thô sơ. Ngoài một số lượng nhỏ các thành phố lớn (mà bạn đã biết) thì không có những tòa tháp bê tông và gạch chọc trời… Tôi sợ rằng hình như Mỹ không có các tòa nhà bằng gạch. Hầu hết nhà cửa làm bằng gỗ và vài thứ vật liệu lạ khác. Sử dụng gỗ thô sơ để xây nhà thì dường như những kiến trúc ngoại bang này còn chưa qua thời phong kiến trước khi có nhà Thanh!
 (4) Lối tư duy của người Mỹ ngây ngô và lạc hậu. Khi mới tới Mỹ tôi thuê một cái xe kéo chở hành lý giá 3 đôla, nhưng lại không có tiền lẻ. Một người Mỹ thấy tôi có nhiều đồ nên đã trả 3 đồng đó và thuê xe cho tôi. Người Mỹ thường cởi mở và hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không. Ở nước tôi, đã qua thời của Lôi Phong vào những năm 50 và 60 thế kỷ trước cho nên bây giờ thì cái lối cư xử đó quả là quá lạc hậu! (Lôi Phong là thanh niên thời phong trào thi đua cộng sản Mao, người từng được nêu gương sáng về đạo đức hy sinh bản thân). Trở lại thời kỳ đó, con người ta rất đạo đức giả, nhưng bây giờ thì chúng ta không theo lối mòn đó nữa. Chúng ta tiến hành mọi việc giờ đây một cách trần trụi và đó mới là hiện đại hóa! Bởi vậy lối tư duy của Mỹ lạc hậu hơn chúng ta vài thập kỷ và không có dấu hiệu nào cho thấy rằng họ có khả năng đuổi kịp chúng ta.
 (5) Người Mỹ không biết ăn thịt thú rừng. Có một đêm tôi lái xe đi cùng một bạn học đến thành phố khác và bất thình lình mấy con nai Sika (một giống nai đốm có nguồn gốc từ Nhật Bản – ND) nhảy xổ ra. Anh bạn cùng lớp lập tức phanh gấp và đổi hướng để tránh tai nạn. Hình như là trường hợp kiểu này thường xảy ra khi mà sự va chạm với một con nai cũng đủ để làm vỡ tan chiếc ô tô. Chính phủ Mỹ không biết quản lý chuyện này như thế nào… Và người Mỹ quả thực không biết ăn thịt thú rừng, họ cũng không có cả quán ăn chuyên thịt thú rừng, rất ít khẩu vị đối với thú rừng thơm ngon bị giết thịt như hươu, nai và kém hứng thú bán sừng hươu nai để kiếm những khoản tiền lớn! Người Mỹ sống cùng động vật hoang dã hàng ngày và còn đưa ra những biện pháp để bảo vệ chúng. Đó quả thật là một xã hội sơ khai.
 (6) Người Mỹ không biết tự trọng. Các giáo sư ở trường đại học Mỹ không có bộ dạng hoành tráng (架子); họ không hề có cái phong thái của những giáo sư đạo mạo. Nghe nói rằng vị giáo sư D… là một giáo sư về tâm lý học nổi tiếng, thế nhưng trong giờ giải lao thì ông ta lại ăn bánh quy trong phòng làm việc với các sinh viên của mình, bàn luận về bộ phim “21” và nữ nghệ sĩ Trung Quốc Trương Tử Di (Ziyi Zhang). Ông ta không hề có cái vẻ đường bệ của một nhà khoa học, cho nên tôi thực sự cảm thấy thất vọng. Ngoài ra, các nghiên cứu sinh sau tiến sĩ chẳng bao giờ đưa học vị “PhD” lên danh thiếp của họ và họ không biết cách thể hiện ra ngoài vị thế của mình. Những người được đào tạo bởi các giáo sư kiểu như vậy sẽ chẳng thể nào biết cách đi đứng, nói năng nếu như họ trở thành những quan chức chính phủ… Có vẻ như các công chức Trung Quốc còn biết cách thu hút sự kính trọng của người dân; ngay cả một vị thủ trưởng một văn phòng không mấy quan trọng ở nước tôi còn tỏ ra đường bệ hơn cả Tổng thống Hoa Kỳ. Không có gì phải ngạc nhiên khi người ta nói công dân hạng nhất ở Trung Quốc chỉ xứng với công dân hạng ba ở Mỹ.
 (7) Học sinh tiểu học Hoa Kỳ không có những hoài bão cao cả.Ngay từ thuở ban đầu các học sinh tiểu học không hề có ý định để trở thành quan chức…Chẳng hề có lớp học của các Tổng thống, các Bí thư tương lai hoặc các Ủy viên hội đồng mà tôi từng tham dự khi còn nhỏ. Sau giờ học thường là không có bài tập về nhà và bạn không có cách nào ngay cả việc nhắc tới chuyện đó khi liên hệ tới bài tập về nhà của học sinh tiểu học Trung Quốc. Trường học (Mỹ – ND) quan tâm quá nhiều đến dạy dỗ đạo đức cho trẻ em, làm cho những đứa nhỏ hướng tới để trước tiên là trở thành những công dân đủ tư cách thực thụ, sau đó mới là tiếp thu những lý tưởng có ý nghĩa dài lâu. Trở thành người công dân đủ tư cách ư ? Quả là một quan niệm cổ lỗ sĩ.
 (8) Người Mỹ hay làm ầm ĩ mỗi khi phát hiện ra một bệnh tật nho nhỏ. Đầu tiên là họ hẹn gặp bác sĩ, sau đó bác sĩ kê đơn. Một số người lại còn phải theo lời khuyên của một dược sĩ có bằng cấp nữa. Khi mua thuốc họ lại phải tự mình tới hiệu thuốc để lấy chúng mà mọi việc diễn ra không chóng vánh như ở Trung Quốc… Tôi không hiểu tại sao lại phải tách bạch riêng việc khám bệnh với việc mua thuốc… thay vì tách riêng lợi nhuận khỏi trách nhiệm. Rõ ràng là các bệnh viện Hoa Kỳ không có khái niệm về phương pháp kiếm tiền! Sao không nói cho bệnh nhân tên thuốc luôn đi? …Như thế họ sẽ độc quyền việc bán thuốc và tăng giá thuốc lên 8 hay 10 lần. Có biết bao nhiêu cơ hội kinh doanh tốt mà họ không biết tận dụng. Rõ ràng là kinh tế thị trường tư bản chủ nghĩa là thứ đã chết rồi.
 (9) Ý kiến công chúng Mỹ là thứ dở hơi. Nhiều lúc tôi đã mất kiên nhẫn vì sự ngu dốt và xuẩn ngốc của họ. Chẳng hạn như khi họ biết là Trung Quốc có các đài truyền hình và báo chí thì họ đã hỏi tôi một cách ngu dốt rằng: “Trung Quốc cũng có báo chí cơ à?!”. Đó quả thực là một sự sỉ nhục; chúng ta không chỉ có các tờ báo bằng tiếng Trung được Bộ Tuyên truyền cho phát hành một cách tỷ mỉ, kỹ lưỡng; khi nhìn vào các tờ báo của chúng ta cũng chẳng khác gì nghe quốc ca, không hề giống với các tờ báo của Hoa Kỳ chứa một mớ lộn xộn ý kiến quần chúng, thậm chí dám lăng mạ đích danh Tổng thống.. (ở Trung Quốc) chúng tôi không bao giờ đăng tin các vụ sì –căng- đan liên quan tới các lãnh đạo; bởi vì sau đó ai sẽ còn muốn làm lãnh đạo nữa ?…
 (10) Người Mỹ về phương diện tinh thần là trống rỗng.
Điều mà tôi không thể chịu nổi đó là: đa số người Mỹ nói câu cảm tạ trước mỗi bữa ăn và họ nguyện cầu một cách ngây thơ “Chúa phù hộ cho nước Mỹ”. Thật là buồn cười; nếu như Chúa phù hộ cho nước Mỹ thì tại sao nước Mỹ lại bị lạc hậu, thô sơ và đơn giản đến như vậy? Cầu Chúa Trời phỏng có ích lợi gì không? Thực tế hơn là nên dành thời gian cầu nguyện đó mà đi lễ thủ trưởng của bạn! Đó mới là cái cách thời thượng…
 (11) Người Mỹ không có khái niệm thời gian. Với bất kể thứ gì, họ đều đứng vào hàng để chờ đợi… Người Trung Quốc chúng ta thông minh hơn, các bạn hẳn đã thấy đấy. Không quan trọng đám đông như thế nào,chúng ta vẫn có kỹ năng chen vào đâu đấy, và điều đó giúp cắt giảm khối thời gian mà lại tránh mệt mỏi do phải đứng chồn chân! Nếu ai đó biết cách đi cổng sau thì còn tiết kiệm nhiều thời gian hơn nữa. Những người Mỹ cổ hủ hoàn toàn không biết làm điều này.
 (12) Cửa hàng ở Mỹ thật vô nghĩa: bạn vẫn có thể trả lại hàng sau khi mua vài tuần mà không có lý do gì. Sao lại có thể trả lại hàng hóa cơ chứ khi mà không cần thuyết phục tôi dù chỉ trong chốc lát?…
 (13) Nước Mỹ không an toàn, 95% nhà dân quên lắp đặt lưới, cửa ra vào, cửa sổ chống trộm; điều kỳ lạ nữa là tất cả lũ trộm cắp móc túi đi đâu mất tiêu rồi?
 (14) Người Mỹ vốn nhút nhát và yếu đuối. 95% lái xe đều không dám vượt đèn đỏ… mặc dù 99% người lớn ở Hoa Kỳ đều sở hữu xe ô tô và phương pháp lái xe của họ thì rất lạ: có bao nhiêu là xe trên đường thế nhưng bạn không thể nghe thấy một tiếng còi xe, phố xá thật im lìm tĩnh lặng như thể không phải là phố nữa. Không thấy sự năng động ồn ào của một thành phố thủ phủ cấp tỉnh ở Trung Quốc.
 (15) Người Mỹ thiếu xúc cảm. 95% nhân viên không nghĩ về việc phải làm gì cho tiệc cưới của cấp trên cho nên họ chẳng bao giờ tìm cớ để quan tâm, chăm sóc lãnh đạo của mình; ở Trung Quốc liệu có chuyện quần chúng bỏ qua cơ hội chăm sóc thủ trưởng của mình không? Nói theo cách khác, ai ở Trung Quốc lại dám làm điều này? Hãy nhìn xem chúng tôi có bao nhiêu là tình cảm.
 (16) Người Mỹ không nhạy cảm. 99% dân Mỹ đi học rồi kiếm việc làm, thăng tiến và hoạt động mà không biết về sự cần thiết phải đưa “hồng bao” (phong bì chứa đầy tiền mặt) để đi lối sau…
 (17) Hãy nhìn vào bức hình ở trên, điều này là đủ lý do để chúng ta coi thường nước Mỹ! Trong khi đang săn đuổi Bin Laden thì Obama và các thuộc cấp của ông ta đang chăm chú vào màn hình truyền hình ảnh trực tiếp do vệ tinh đưa về trong phòng Tình huống của Nhà Trắng. Cảm tưởng của tôi là:
 1. Các thuộc cấp Hoa Kỳ không tôn trọng lãnh đạo của họ một cách đúng mức và thậm chi còn dồn ép vị Tổng thống đáng trân trọng của họ phải nép mình ngồi trong góc nhà. Obama đáng thương, thật không bằng cả anh trưởng thôn của Thiên triều Trung Hoa ( 天朝).
 2. Căn phòng Tình huống của Nhà trắng đúng là một thứ huênh hoang khoác lác. Nó vừa bé lại không được trang trí nội thất khác thường, đúng là không tương xứng với phong cách của một cường quốc. Một căn phòng cơ quan cấp thị trấn của Thiên triều ( Trung Quốc- ND) có lẽ còn to hơn, sang trọng hơn rất nhiều.
 3. Không có các đĩa hoa quả hoặc nước giải khát, không có… thuốc lá đắt tiền… và đó mà lại là nền kinh tế số 1 thế giới ư, ha, ha!
 Thật khốn nạn cho nước Mĩ!

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2013

Tám câu thần chú hạnh phúc

1. Chuyện gì rồi cũng sẽ qua!

Bạn biết đấy, thời gian luôn đi qua dù chúng ta có muốn níu kéo! Không việc gì là không kết thúc, dù nó dữ dội đến đâu, để lại hậu quả thảm khốc đến nhường nào nhưng thời gian dần dần cũng sẽ làm lành vết thương đó! Và những khó khăn, vất vả kéo đến dồn dập với bạn thì cũng có lúc nó sẽ đi qua! Vì thế, hãy tin rằng : chuyện gì rồi cũng sẽ qua!



2. Không có tình yêu vĩnh cửu, chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu!

Bạn đã từng rất tin và câu nói : anh (em) sẽ mãi mãi ở bên cạnh em (anh)! Nhưng rồi một ngày nọ họ rời xa bạn! Bạn cảm thấy thế nào? Đau khổ tuyệt vọng và không còn tin ai nữa! Đừng ngốc nghếch thế chứ! Hãy nhớ rằng : tình cảm là thứ dễ thay đổi nhất của con người, nó chỉ có tính chất nhất thời và không tồn tại mãi mãi! Có thể hôm nay bạn là người mà ai đó yêu nhất! Nhưng điều đó không có nghĩa là không có ngày mai! Ngày mai tình cảm của họ có thể đã chuyển giao sang cho người mới rồi!

3. Chỉ cần quyết tâm, việc gì tôi cũng sẽ làm được!

I Can Do It
Khi trước tôi đã bị những người xung quanh ngăn cản kha khá những việc ngốc nghếch mà tôi muốn làm! Tôi đã từ bỏ ý định trở thành biên kịch để đi làm cô giáo. Nhưng những năm tháng học đại học đã cho tôi thấy, con đường tôi đi hoàn toàn sai lầm! Nó chẳng phù hợp chút nào với tôi cả! Tôi không thể đứng trên bục giảng và nói với học sinh rằng : Ngày mai, là ngày tận thế! Ngược lại, với trí tưởng tượng của mình, tôi có thể len lỏi xuống cả địa ngục cơ mà! Vì thế, tôi quyết tâm làm lại từ đầu, dù thời gian và đoạn đường phải đi có dài ra thêm một chút!

4. Gia đình là điều quan trọng nhất!

Đôi lúc chúng ta không được hài lòng lắm về gia đình của mình đúng không? Bạn đã bao giờ ước được sinh ra trong gia đình có biệt thự, có xế hộp chưa? Nhưng chắc gì những con người sống trong đó lại chưa từng ao ước : có một ông bố, bà mẹ quan tâm đến mình! Hãy luôn nhớ rằng, dù bạn là ai, bạn làm gì, bạn có tài giỏi đến đâu thì cha mẹ và người thân là tài sản quý giá nhất trên đời mà bạn có! Bạn có thể kiếm hàng tỷ đồng nhưng bạn sẽ không kiếm đâu ra những người yêu thương bạn như cha mẹ đâu! Đừng đánh mất tài sản vô giá này!

5. Cuộc đời thật đáng sống!
Trước đây, có đôi lúc tôi ước mình biến mất để không bị những áp lực từ cuộc sống làm mình nghẹt thở, tôi không biết cách phải cân bằng cuộc sống của mình ra sao! Tôi làm việc và sống như thể người sắp chết! Dù người ta khuyên mình : Hãy sống như không thể có ngày mai! Nhưng dường như tôi đã tạo ra sự quá tải cho mình! Sắp chết cũng phải nghĩ ngơi chứ! Thế là, tôi không còn nhận dự án về làm đêm nữa, giảm tải việc viết chapter hàng đêm! Tôi dành thời gian đi lang thang, đi dạo và ngắm cảnh phố phường! Áp lực giảm đi và tiến độ công việc vẫn ổn định như trước đây! Đúng là cuộc đời thật đáng sống!
6. Hạnh phúc là từ tâm!
Bạn nghe đến chưa? Dừ mình không giàu để có thể vung tiền cho các quỹ từ thiện nhưng bạn vẫn có thể tham gia vào các hoạt động công ích như chạy bộ, hiến máu, lao động công ích! Hãy quan tâm và chia sẽ yêu thương đến những người bất hạnh! Họ rất cần những cái nắm tay, những nụ cười thân ái của mọi người! Hãy xem họ như một phần của cuộc sống! Đừng để những mảnh đời bất hạnh phải tủi thân! Hãy thường xuyên lên chùa, vào trại dưỡng lão và trại trẻ mồ côi, bạn sẽ thấy tâm mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều khi được quan tâm người khác đây!

7. Tin một vài người, yêu thương tất cả và không làm hại ai!
Đôi lúc trong cuộc sống chúng ta phải nuốt cay đắng khi người mình tin nhất lại là người "cắn" mình đau nhất! Ai cũng biết câu nói : Biết người, biết mặt không biết lòng thì làm sao chúng ta có thể đề phòng những người xung quanh mình được!!! Làm như vậy chỉ khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên xấu đi mà thôi! Vì vậy, hãy tìm hiểu thật kỹ những người xung quanh để có thể biết ai chân thành, ai dối trá để đặt niềm tin đúng chỗ! Sống được như câu " thần chú" trên thì cả đời bạn sẽ không có gì phải hối tiếc!

8. Ta là số một!
Đó là cách bạn yêu thương bản thân mình! Hãy làm những điều tốt nhất cho mình, giống như cách bạn chăm chút cho người yêu của bạn! Hãy biết trân trọng bản thân vì những thứ khác khi mất đi, thậm chí người bạn yêu cũng có thể kiếm lại được nhưng khi chính bản thân mình mất đi bạn sẽ không có có hội kiếm lại đâu! Hãy nhớ rằng, bạn là số một, là duy nhất bạn có thể làm bất cứ việc gì nếu bạn muốn! Hãy yêu thương và ôm ấp chính bản thân bạn!
Cuộc sống của chúng ta vốn nhiều rắc rồi và phiền phức! Vì thế hãy học cách đơn giảm hóa mọi chuyện để sống thật thoải mái và vui vẻ! Cuối cùng chúc bạn học thành công tám câu " thần chú" này. Hi vọng rằng, nó sẽ nhiệm màu với cuộc đống của bạn!

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

[Fashion] Mix đồ khỏe khoắn, trẻ trung cho chàng


Nếu các chàng cảm thấy nhàm chán với những bộ đồ gồm sơ mi, áo thun và quần jeans đơn giản thì hãy tham khảo một số cách kết hợp dưới đây để khiến phong cách sinh động, hấp dẫn hơn.
Mix áo layer (nhiều lớp) chính là cách hiệu quả nhất để biến hóa style thường ngày. Sơ mi không chỉ khoác bên ngoài mà còn có thể mặc trong áo thun và để hở vạt phong cách. Ngoài ra, hãy thử xắn gấu quần jeans đến mắt cá và mang giày lười để cảm nhận vẻ trẻ trung, hoặc chọn bốt quân đội thay vì giày vải "hiền lành" để ghi điểm bởi nét cá tính, mạnh mẽ...
Một cách mix hiệu quả dành cho chàng trai ưa thích phong cách bụi bặm:
Mix layer theo kiểu sơ mi khoác ngoài áo thun
Hình ảnh hấp dẫn của một anh chàng bảnh bao và phong cách:
Áo thun và quần jeans là một bộ đôi đơn giản nhưng luôn
Những chàng trai
Một chút "ngầu" cho chàng
Cả "cây" denim cũng sẽ vẫn thời thượng
Mix layer ba lớp đầy phong cách cho
Chỉ cần một chiếc áo khoác nỉ màu đỏ
Khi diện trang phục với tông màu
MyttyẢnh: EVS


24. 02. 13 - 6:10 am

Pha Lê
Hôm trước, đọc bài Le, la Baquette của anh Đỗ Khiêm bỗng đâm thèm bánh mì. Biết là đang dịp cổ truyền, chả phải lúc thèm mấy món này, nhưng biết sao được; chắc là tại ngày nào cũng thấy nếp, thấy cơm nên mắt đâm chán, nhìn thấy món lạ là bỗng dưng có hứng.
Bánh mì cũng có lịch sử từ xửa xưa, xưa còn hơn tết của mình.

Nướng bánh mì thời Ai Cập cổ, hình khắc trên đá, cỡ vài ngàn năm trước Công Nguyên. Người Ai Cập lúc đó đã biết cách nghiền bột, nhào bột, cho bột nở lên men v.v… nhưng dĩ nhiên vào thời này thì bánh mì cũng chỉ là bột lúa mạch, đơn giản thôi, chưa có nhiều kiểu và nhiều loại.
Về sau thì mỗi nước chế ra nhiều cách làm bánh mì khác nhau. Ý có bánh mì của Ý, Nga có bánh mì của Nga, Áo có bánh mì Áo. Pháp là nơi có nhiều loại bánh mì nhất, thậm chí mỗi vùng còn có bánh mì “đặc sản”. Bột khác nhau, độ lên men, và nguyên liệu sẽ cho nhiều loại bánh khác nhau. Chung quy thì các lò bánh hoạt động theo cùng một kiểu, tiệm nào cũng sản xuất những loại bánh phổ biến (như bánh mì vuông, bánh mì baguette…), tới bánh mì của địa phương (nếu có), và siêng nữa thì làm vài loại bánh đặc biệt (như cái Ficelle anh Khiêm nhắc tới trong bài, không phải tiệm nào cũng có. Nhất là ở thành phố như Paris thì hay làm Ficelle to hơn dưới quê, cắn không sướng bằng).
Nghề gì cũng vậy, dù bánh mì là món ăn căn bản, nhưng nếu không chịu khó, chăm chỉ làm, chăm chỉ sáng tạo thì còn lâu các lò bánh mới giúp cho dân chúng ăn no, giúp bánh mì thành món không thể thiếu trong ẩm thực Tây phương. Bây giờ muốn mua bánh là chỉ cần “ra tiệm”, nhưng thời xưa thì các gia đình có thể tự làm bánh mì (nhất là nhà nào ở xa thị trấn, chứ chẳng ai có xe hơi để đi mua bánh mì như bây giờ), họ chỉ đến tiệm để mua những loại bánh mì đặc biệt, khó làm; hoặc những loại dùng cho các món nhất định (như bánh mì cứng để ăn chung với súp).

Tác phẩm “Làm bánh mì”, Anders Zorn, 1889. Họa sĩ dường như không vẽ lò bánh, mà vẽ cảnh làm bánh mì trong bếp của một gia đình thời thế kỷ 19. Các bà các cô ra sức nhào bột, cán bột, nướng bánh. Cái chậu dưới chân bàn hình như là chậu đựng sữa. Khi cho men cái vào bánh mì, người ta thường pha men vào sữa hoặc nước trước rồi mới nhồi vô bánh. Bên phải tranh là một em bé đang bóc quýt, chắc mẹ của bé để bé trong bếp để vừa tiện trông con vừa làm việc. Bếp cũng là nơi ấm áp nhất nhà nên gia đình thường cho mấy bé xuống đây ngồi sưởi.
Nam hay nữ đều nướng bánh được, nhưng ở tiệm thì bạn sẽ bắt gặp nhiều nghệ nhân nam hơn, vì công đoạn nhồi bột, nặn bánh, xúc bánh… rất là nặng tay, không có sức là không làm nổi. Ở nhà thì nhồi vài ký, làm ra dăm cái bánh vốn rất nhẹ nhàng; nhưng ở tiệm, khi bán bánh cho hơn trăm người thì phải nhào chừng chục ký; các bà chỉ cần nhìn thôi là cũng muốn lè lưỡi.

Tác phẩm “Bên trong lò bánh mì”, Moritz Daniel Oppenheim, thế kỷ 19. Người đàn ông trong tranh vừa nướng bánh vừa trông con. Chỗ làm việc nhìn hơi lộn xộn nhỉ, nhưng bánh mì mà. Cái lò trong tranh là lò gạch thời xưa, nướng bánh ngon hơn lò điện, lò gas bây giờ (tựa như nấu cơm trong niêu đất thì cơm ngon hơn). Nhưng giống niêu đất, nhược điểm của lò là độ nóng không đều, chúng ta có thể xơi cơm cháy khi nấu trong niêu, nhưng không thể xơi… bánh mì cháy. Bởi vậy mà thợ làm bánh phải thường xuyên đứng canh, bánh gần chín rồi thì phải xúc bánh đưa tới chỗ ít nóng, và cho bánh mới vào nằm ở chỗ nóng nhất. Nếu họ làm loại bánh mì cần vỏ dày, giòn, thì lâu lâu còn phải lấy bánh ra phẩy nước để bánh không cháy xém mà vẫn nướng được lâu.


Tác phẩm “Bên trong lò bánh mì”, Gustaf Olaf Cederstrom, thế kỷ 19. Lò này do mấy cô quản lý nên trông có vẻ sạch sẽ hơn? Một cô đang cân bột, một cô nặn bánh cho cô kia nướng. Bé gái thì đang quan sát, chắc là muốn học ghề. Nhưng đùa vậy thôi, chứ bánh mì mà, công đoạn chế biến sẽ dơ lắm. Ông thầy của tôi từng đi làm ở lò bánh mì bên Pháp. Ông ấy méc rằng thợ sẽ thay giày sạch, dành riêng cho công việc nấu nướng khi tới lò vào mỗi sáng. Khi cân bột, nhào bột, nặn bánh, bột sẽ rơi nhiều xuống sàn. Mấy ông thợ Pháp sẽ quét đống bột rơi dưới đất lên và… dùng tiếp. Họ rây bột “quét nhà” này lên bàn nhào (để khi nhào bánh mì, bánh sẽ không dính), và nướng bánh như thường. Khách nào biết chắc sẽ la oai oái, nhưng cái lò nướng vốn nóng 200 độ C, chẳng con vi trùng nào sống nổi, chuột có chui vô đấy thì khi xúc ra chỉ còn… cái đuôi, nên dân Pháp vẫn ăn bánh mì mà chẳng hề đau bụng.


Tác phẩm “Lò nướng bánh mì” của nghệ sĩ đương đại Mike Savad. Lò bánh mì thời nay thì cái gì cũng làm từ thép, nhôm bóng loáng. Trên bàn gỗ có thố nhồi bột to, đầu đánh bột to đùng (để gắn vào máy), và cây cắt bột (nhìn như quả dứa, lăn cây này qua miếng bột dài thì bạn sẽ cắt được nhiều miếng bột nhỏ, đều, để làm mấy cái bánh bé bé xinh xinh). Lò hiện đại thì sẽ có máy nhồi bột, nhưng do không xài lò gạch nên những nơi này sẽ có nhiều khay thép to đùng dùng cho lò gas và điện, chúng chất chồng trên kệ như bạn thấy trong tranh vẽ. Mỗi khay nặng chình chịch, có khay hơn 5 ký, bưng muốn gãy vai, mà lúc bận bịu thì mỗi thợ bếp phải bưng một lúc 2, 3 cái! Eo!

Giới bánh mì cũng lắm công phu. Bên Pháp, người ta gọi tiệm bánh mì là Boulangerie, nhưng thực tế thì bánh mì có phân ra nhánh. Bánh mì vuông, bánh mì baguette, ficelle… đặc bột, ít bơ sữa, là Boulangerie, còn bánh khác sẽ có tên khác, mọi người chờ bài tiếp nhé.
Nguồn: http://soi.com.vn/?p=99785